Categories: Kiến thức

Lần đầu đi máy bay: tưởng mình sang, ai dè… quê một cục

Mình vốn sinh ra ở tỉnh lẻ, hồi nhỏ mỗi lần nhìn máy bay bay qua là lại chạy ra sân, vừa vẫy tay vừa hét “máy bay ơi mang tui đi với!” như thể nó nghe thấy. Đến lớn, đi làm mấy năm, tiết kiệm được chút đỉnh, mình tự thưởng cho bản thân chuyến đi Sài Gòn bằng… máy bay. Nghe thôi đã thấy sang rồi. Từ nhỏ tới giờ chỉ biết xe đò, tàu chợ, giờ mình cũng sắp thành người “thượng lưu” với người ta.

Ngày khởi hành, mình mặc cái áo sơ mi trắng là phẳng, quần tây, xách cái vali con con, miệng cười không khép lại được. Ra tới sân bay, vừa bước vô cửa là mình run run, nhìn đâu cũng thấy hiện đại. Người ta đi ào ào như gió, còn mình cứ đứng chôn chân, mắt láo liên tìm cái gì đó giống… bến xe miền Tây mà không thấy.

Tới quầy làm thủ tục, cô nhân viên hỏi: “Anh có ký gửi hành lý không ạ?” Mình tròn mắt, lắp bắp: “Ờ… gửi thì có phí không em?” Cô ấy cười dịu dàng: “Dạ không ạ, trong tiêu chuẩn anh được 20kg.” Nghe vậy mình cũng ờ đại. Vừa nói vừa cố tỏ ra tự nhiên, nhưng tim đập thình thịch như thể chuẩn bị… đi phỏng vấn xin việc.

Xong màn kiểm tra an ninh, đến đoạn soát vé, mình bước qua cổng từ. Ầm! Cái máy hú inh ỏi. Anh nhân viên kêu mình bước lại. Mình quê muốn chui xuống đất. Thì ra là… cái thắt lưng có miếng khóa kim loại. Mình cởi ra, tay che che bụng, xách quần cho khỏi tụt, mặt nóng ran. Thấy chưa, thượng lưu đâu chưa thấy, chỉ thấy lộ ra là nông dân chính hiệu.

Lên tới cửa máy bay, cô tiếp viên cúi chào “Chào anh ạ!” giọng ngọt xớt. Mình gật gật lia lịa, trong lòng lâng lâng. Ghế 18A, mình hì hụi tìm, suýt ngồi nhầm ghế người ta. Khi máy bay bắt đầu chạy, rồi bay vút lên, mình nắm chặt thành ghế, miệng niệm Phật. Nghe bụng dạ lộn nhào, tai ù ù, còn mặt cố tỏ ra bình tĩnh để… giữ hình tượng.

Đến khi tiếp viên đẩy xe đồ ăn qua, mình hí hửng gọi: “Cho anh ly cà phê nóng.” Rồi… đổ ào ngay đùi. Lúc ấy vừa đau vừa rát mà phải giả vờ cười cười: “Không sao, không sao.” Cô tiếp viên tội nghiệp dúi cho mình cái khăn ướt. Chưa kịp lau xong thì hàng ghế bên kia một đứa bé ói ra, mùi bay qua, mình hít phải cũng… xanh mặt theo.

Chuyến bay chỉ có hơn tiếng mà mình thấy… dài như cả đời. Vừa háo hức, vừa bối rối, vừa ngượng, vừa tự nhủ: Sao hồi nhỏ nhìn máy bay thấy nó oai thế, giờ mới thấy, hóa ra chỉ là… một cái xe khách biết bay.

Nhưng mình cũng nhận ra, dù có quê một chút, vụng một chút, cái cảm giác “lần đầu” ấy nó mới thú vị. Chính những lần đầu như vậy mới dạy mình cách ứng xử, cách quan sát, cách bình tĩnh trước cái mới mẻ. Mình hiểu rằng chẳng ai sinh ra đã biết đi máy bay, chẳng ai sinh ra đã biết ngồi ghế nào, tháo dây an toàn ra sao. Ai rồi cũng từng bỡ ngỡ, từng mắc lỗi. Quan trọng là… mình dám bước lên.

Sau chuyến đi, mình kể cho bạn bè nghe, tụi nó cười bò, bảo: “Tưởng ông sang lắm!” Mình chỉ cười, tự nhủ: Ừ, sang không phải ở chỗ mình đi máy bay hay xe đò, sang là ở chỗ mình không sợ học, không sợ thử. Và lần tới đi, mình sẽ… cởi thắt lưng trước.

Nên mới thấy, nhiều khi trong đời, chúng ta hay chần chừ vì sợ quê, sợ xấu hổ. Nhưng càng sợ càng quê. Cứ thử đi. Quê một lần thôi, rồi lần sau lại tự tin hơn. Ai rồi cũng phải đi qua cái ngố nghếch ban đầu để trở thành người “sành sỏi” sau này.

Mình hay đùa với mấy đứa em: “Lần đầu đi máy bay mà không bị hú còi, không đổ cà phê, không ngồi nhầm ghế… là lần thứ… một trăm chứ không phải lần đầu.” Thế nên, quê cũng được, miễn đừng đứng yên một chỗ.

Tác giả: Truyện hư cấu

Class Việt

Recent Posts

Làm gia sư cho trẻ con: tưởng dễ mà… dễ trầm cảm

Hồi sinh viên, mình tự thấy mình cũng “ra dáng” lắm. Cao ráo, nói năng…

9 giờ ago

Lần nghỉ phép mà chẳng thấy vui: khi ta quên cách… nghỉ

Mình hay tự nhủ: “Phải chăm chỉ làm, nghỉ ngơi tính sau.” Và mình làm…

9 giờ ago

Lần làm bố mẹ thất vọng: hóa ra… mình tự thất vọng với mình nhiều hơn

Có một lần, mình làm bố mẹ thất vọng. Thật ra không chỉ một lần,…

23 giờ ago

Lần đầu tự hào về mình: cũng nên tập… khen mình một chút

Mình là kiểu người hồi nhỏ học giỏi nhưng nhát, lớn lên đi làm lại…

23 giờ ago

Đi học mà chẳng hiểu giảng gì cả: hóa ra không phải lỗi của não, mà là lỗi của… não kia

Mình kể chuyện này ra, mong ai đọc xong đừng cười quá lớn, vì trong…

1 ngày ago

Lần đầu làm leader: cứ tưởng làm sếp là sướng, ai dè… sắp xếp muốn xỉu

Mình kể cho nghe chuyện lần đầu mình được làm leader, nghe qua tưởng như…

1 ngày ago