Có một lần, mình làm bố mẹ thất vọng. Thật ra không chỉ một lần, mà… cả chục lần. Nhưng có một lần mình nhớ mãi. Vừa buồn cười, vừa nhức nhối như thể ăn bát bún bò mà cắn phải trái ớt hiểm. Chuyện hồi đó, mình hay giấu nhẹm trong lòng, giờ kể ra mong ai đó đọc xong sẽ không lặp lại cái sai mà mình từng dính.
Hồi mình học đại học, cả nhà kỳ vọng dữ lắm. Bố thì hớn hở bảo: “Đời bố mẹ mơ cũng chẳng tới cái trường này, mày cố lên mà học, rồi làm kỹ sư, đổi đời.” Mẹ thì cắt từng đồng, dè xẻn từng bữa rau, mỗi tháng gửi cho mình hơn triệu bạc, kèm mấy lời “ráng học nghe con, đừng ham chơi rồi bỏ dở.”
Mình cũng dặn lòng: “Ừ, phải ráng, không phụ công mẹ cha.”
Nhưng rồi… mình yêu.
Nghe thì bình thường, ai chả yêu. Nhưng mình yêu kiểu… quên cả lối về. Bạn gái mình là hoa khôi khoa Kinh tế, cười như ánh nắng, giận như giông tố. Cô ấy mê cà phê đêm, mê phim chiếu rạp, mê hoa hồng ngày lễ. Mình mê cô ấy nên mình cũng… mê luôn mấy cái đó.
Học bổng bay sạch. Đi làm thêm chạy bàn quán nhậu cũng không kịp bù. Lần đầu tiên thi rớt môn, mình giấu. Lần thứ hai thi rớt, mình bắt đầu lén bố mẹ, không dám nói. Tiền thuê trọ thiếu, tiền học phí nợ, mình toàn nói dối: “Con xài tiết kiệm lắm mẹ ạ.” Đỉnh điểm là một lần, mẹ lên thăm bất ngờ. Mình vội vàng mượn tiền bạn bè trả nợ trọ, gom đống quần áo bẩn giấu sau cánh cửa.
Mẹ nhìn mình gầy sọp, vẫn đưa tiền, vẫn dặn: “Học hành tử tế vào con.”
Mình chỉ dạ, cúi gằm mặt. Mẹ đi rồi, mình lôi điện thoại nhắn tin: “Tối nay mình xem phim tiếp nha em?”
Đến lúc thi lại mà vẫn rớt, mình chính thức bị đình chỉ một học kỳ. Tờ giấy quyết định nằm trong cặp, như cái án tử. Mình chẳng dám báo bố mẹ. Nhưng rồi có một hôm, bố gọi điện, giọng trầm hẳn:
– Thầy chủ nhiệm gọi về. Mày bị đình chỉ học phải không?
Mình không trả lời.
– Sao lại để bố mẹ nghe tin này từ người ngoài?
Lúc đó tự nhiên mình muốn bốc hơi khỏi mặt đất. Bố cúp máy, không mắng, không la, chỉ thở dài. Tiếng thở dài của bố còn đau hơn cả trăm roi đòn. Mẹ thì khóc. Chỉ thế thôi. Không chửi, không đánh, không đòi cắt viện trợ.
Mấy hôm sau, mẹ vẫn chuyển tiền. Trong tờ giấy kẹp giữa mấy tờ bạc có mấy chữ: “Ráng đứng lên, đừng bỏ cuộc con.”
Tự nhiên mình bật khóc. Khóc như đứa trẻ. Không phải vì bị đình chỉ. Mà vì thấy… mình tệ. Mình làm bố mẹ thất vọng, mà mình cũng thất vọng với chính mình ghê gớm. Mình tưởng mình đang sống, hóa ra mình đang trượt. Mình tưởng yêu là động lực, hóa ra mình yêu kiểu phá nát cả đường đời.
Ngày hôm đó mình bắt đầu sửa.
Không dễ đâu. Học lại, trả nợ, cắt liên lạc với bạn gái. Lắm lúc mình thấy trống trải như đứng giữa sân ga mà chẳng có chuyến tàu nào ghé lại. Nhưng mình lầm lũi bước. Mỗi lần nản, mình lại nhớ tiếng thở dài của bố, nhớ mấy dòng chữ run run của mẹ. Để rồi dần dần mình học lại, làm thêm, tích góp, tự trả được học phí kỳ sau, tự mua được cái áo mới cho mẹ dịp Tết.
Giờ nhìn lại, mình mới hiểu: bố mẹ không thất vọng vì mình rớt môn. Bố mẹ thất vọng vì thấy mình dối lòng, dối cả chính mình, dối cả niềm tin của bố mẹ.
Và cái dối đó, mới là thứ đau nhất.
Mình nghiệm ra một điều: con người ta không hoàn hảo, không ai sống trọn vẹn mà không lầm đường lạc lối. Nhưng đứng lên, nhìn thẳng, sửa lại, thì không bao giờ là muộn. Bố mẹ không cần mình giỏi nhất, chỉ cần mình không bỏ rơi chính mình là đủ.
Nếu hôm nay bạn lỡ làm bố mẹ thất vọng, thì đừng bỏ cuộc. Đừng trốn tránh. Nhắn về cho bố mẹ một tin: “Con sẽ cố.” Và thật sự cố gắng.
Bởi vì bố mẹ chỉ mong thế thôi.
Mình đúc kết một câu, nghe vừa buồn cười vừa thấm:
Bố mẹ đẻ ra mình nguyên vẹn. Mình đi học, đi làm, đi yêu, đừng tự bẻ mình cong queo làm chi cho phí…
Thế nhé. Hỏng đâu thì sửa đó. Chứ đừng giấu tờ giấy đình chỉ trong cặp rồi đêm về tự trách, như mình từng.
Tác giả: Truyện hư cấu
Mình vốn sinh ra ở tỉnh lẻ, hồi nhỏ mỗi lần nhìn máy bay bay…
Hồi sinh viên, mình tự thấy mình cũng “ra dáng” lắm. Cao ráo, nói năng…
Mình hay tự nhủ: “Phải chăm chỉ làm, nghỉ ngơi tính sau.” Và mình làm…
Mình là kiểu người hồi nhỏ học giỏi nhưng nhát, lớn lên đi làm lại…
Mình kể chuyện này ra, mong ai đọc xong đừng cười quá lớn, vì trong…
Mình kể cho nghe chuyện lần đầu mình được làm leader, nghe qua tưởng như…